Bước vào sân số 9, phố Dân Lung, Cao Mệnh còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trên ban công của một ngôi nhà nào đó.
Đằng sau tấm kính cửa sổ mờ mịt, Tuyên Văn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã gầy đi rất nhiều.
Với tình trạng hiện tại, thật tốt là cô ấy chưa trở thành mục tiêu bị săn đuổi.
Hắn chạy lên lầu gõ cửa nhưng không ngờ cửa không khóa.
Từng chút mở cửa ra, ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào người, trong phòng không có đồ đạc gì, trông có vẻ hoang vắng và cô đơn, chẳng có chút nhân khí nào.