"Vậy... cảm ơn." Kể từ khi Tuyên Văn đưa Cao Mệnh về nhà đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi, thế giới bóng tối đang nuốt chửng cô, di ảnh của cô cũng ngày càng mờ nhạt. Có một giọng nói không rõ ràng bên trong đang điên cuồng thúc giục cô gi.ết những nữ chính khác.
"Sẽ khá hơn thôi." Cao Mệnh có chút lo lắng, lại hỏi: "Nếu thiếu tài chính hoặc gặp phiền toái gì, chúng ta sẽ cố gắng dùng thủ đoạn ít máu me hơn để giải quyết..."
Đèn trong phòng khách lóe lên, cửa đột nhiên bị gõ, âm thanh gõ cửa rất ôn hòa, giống như trò đùa của trẻ con, không có quá nhiều ác ý.
Cao Mệnh lập tức ngậm miệng, hắn cùng Tuyên Văn nhìn nhau, ai sẽ tới gặp Tuyên Văn lúc này chứ?
Hắn nhặt giày và áo mưa lên, dùng tốc độ nhanh nhất dọn sạch dấu vết trên mặt đất rồi trốn thẳng lên ban công.