Mùng được mở ra, có thứ gì đó đang bò vào bên trong, chăn trở nên ẩm ướt, quần áo ướt sũng dính chặt vào người Cao Mệnh.
Một đôi bàn tay lạnh lẽo đầy bùn đất nhẹ nhàng đặt lên mặt Cao Mệnh, như thể nó vừa mới bò ra khỏi mộ vào ngày mưa.
Đầu ngón tay trượt xuống làn da của Cao Mệnh, như rắn độc đang bò qua.
"Cao Mệnh, cậu nhìn tớ được không? Là tớ đây, tớ về rồi, tớ về tìm cậu."
Giọng nói đó ở ngay trước mặt Cao Mệnh, mở mắt ra hắn nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy nhiên, nội quy do bà dì quản lý ký túc xá đưa ra đã ghi rõ ràng là hắn không được mở mắt nhìn.