Cao Mệnh cảm thấy sợ hãi khi bà lão nhìn mình, đôi mắt của Nghiêm Khê Tri dường như có thể nhìn thấu mọi bí mật.
"Cậu là học sinh mới?" Nghiêm Khê Tri dừng lại trước mặt Cao Mệnh: "Sao lại có nhiều người nằm đè lên người cậu như vậy!"
Lời nói của hiệu trưởng Nghiêm khiến Đinh Nguyện sợ hãi, ông ta thực sự tin những gì Cao Mệnh nói rằng hắn là bạn cùng lớp của Trác Quân, ông ta biết Cao Mệnh có bí mật riêng nhưng dù thế nào đi nữa, Cao Mệnh vẫn là một người sống.
"Hiệu trưởng Nghiêm, nếu bọn họ ở lại với tôi không muốn rời đi, chẳng phải cho thấy rằng tôi rất được hoan nghênh, có thể cho bọn họ cảm giác an toàn, khiến bọn họ dựa vào tôi đó sao?" Cao Mệnh không nói đùa, hắn thật sự cũng nghĩ vậy.
"Vậy cậu không cảm thấy mệt sao?" Nghiêm Khê Tri mặc âu phục, trong mắt có chút kiên quyết, ánh mắt sắc bén, lần đầu gặp mặt khó có thể tiếp xúc.