"Là do vẽ. Trong quá trình vẽ những bức tranh đó, tinh thần và ý chí của chúng ta đã bị giáo viên mỹ thuật dẫn dắt và chúng tôi đã bước vào oán lâu của cô ta." Vẻ mặt của Trác Quân trở nên tồi tệ hơn sau khi y thấy mình cùng với các bạn học chịu xui xẻo cực độ, điều quan trọng là không ai nghe lời y cả.
“Oán Lâu?” Tịch Sơn sờ cằm: “Là nơi để than thở hả?”
Liếc nhìn Tịch Sơn, Trác Quân càng nhíu mày sâu hơn.
Màu sơn đỏ giống như máu nhỏ giọt trên quần áo, như hoa máu nở trên đồng phục học sinh.
"Các bạn, trước hết xin chúc mừng phần lớn các bạn. Các bạn rất thông minh và đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhưng tôi cũng muốn báo cho các bạn một tin buồn. Kỳ thực, bức tranh thứ tư và thứ năm là do kẻ sát nhân vẽ." Giọng nói của giáo viên mỹ thuật vang lên từ mỗi bức tranh trên bảng vẽ khiến nhiều học sinh giật mình.