Có thể mua được căn nhà to hơn là hạnh phúc, có thể mua được đủ thứ là hạnh phúc, có thể được ăn đồ ngon là hạnh phúc, có thể được làm tình với càng nhiều người khác giới là hạnh phúc. Hữu Đức áp đặt định nghĩa hạnh phúc của thành phố lên Hữu Lượng nhưng lại bị Hữu Lượng xem thường.
Nghiêm Khê Tri từ nhỏ đã dạy anh ta rằng hạnh phúc chỉ là những thứ khiến anh ta hài lòng mãn nguyện, anh ta không cần phải tuân theo định nghĩa hạnh phúc của người khác, anh ta sinh ra đã tự do, vậy tại sao lại phải dùng nhiều thứ khác để kiềm chế bản thân?
Sự phù phiếm của Hữu Đức không thể được thỏa mãn, chiếc xe sang trọng của anh ta không thể thu hút sự ghen tị của Hữu Lượng, anh ta càng chụp ảnh Hữu Lượng nhiều hơn, con quái vật trong lòng anh ta càng lớn mạnh.
Tại sao nó không quan tâm đến nhà cửa và xe hơi của mình? Tại sao nó có thể sống hạnh phúc như vậy mà không cần đến tiền? Có phải vì nó chưa trải qua sự đánh đập của xã hội? Chưa gặp một người xấu thực sự? Không thể được, mày không được hạnh phúc như thế! Mày phải mưu cầu tiền tài thì mới có thể hạnh phúc!
Một ngày sau khi anh trai Hữu Đức rời đi, Hữu Lượng tỉnh dậy từ ghế đá công viên, ngâm nga một bài hát và đi lấy nước cho những con mèo hoang, khi đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng, anh ta phát hiện con mèo thường bám lấy anh ta nhất đã có bị treo cổ.