“Cao Mệnh…” Đỗ Bạch lùi lại một bước, ngẩng đầu lên: “Tớ không cố ý làm hại cậu, chưa từng.”
“Nhưng xét từ kết quả, cậu thật sự muốn hại tôi.” Cao Mệnh ngồi ở ven đường nhìn xe chạy qua: “Ký túc xá chúng ta mỗi người đều có cá tính, nhưng so với Tịch Sơn và Vương Kiệt, cậu thực tế hơn một chút, họ giống như nhân vật chính trong một bộ phim, còn cậu là người thực. Khi người khác không xâm phạm lợi ích của cậu, cậu sẽ là người hào phóng, hài hước và thích giao du nhưng một khi có điều gì đó đe dọa bạn, hoặc khi có điều gì đó có thể giúp cậu đạt đến trình độ cao hơn, cậu sẽ không ngần ngại vứt bỏ những ràng buộc về đạo đức và văn minh.”
Đỗ Bạch cũng không phản bác, chỉ nói: “Bọn họ sắp tới rồi, trò chơi sắp kết thúc rồi.”
Vài phút sau, một chiếc taxi dừng ở cổng trường. Mấy bạn cùng lớp xuống xe và tập trung ở cổng trường.
"Cao Mệnh, mấy năm không gặp, cậu thay đổi nhiều thật đó." Tiễn Tuấn Nhiên cùng người trong ký túc xá vây quanh Cao Mệnh, thay đổi vẻ mặt nhiệt tình như trước kia: "Tớ nhớ lúc còn đi học, cậu hiếm khi nói chuyện và luôn ở một mình đọc sách không chơi với bất kỳ ai. Không thể tin rằng một người như vậy lại trở thành bác sĩ tâm lý.”