Chiếc ghế ở đầu bàn tròn trống rỗng, cho dù Tư Đồ An có biến mất thì cũng không ai dám ngồi vào chiếc ghế đó.
Đối diện ghế chính có hai người ngồi, một người là quản lý hậu cần Khương Thiền, trên người manh theo một luồng Phật tính, khuôn mặt dễ gần, khiến người khác cảm thấy thân thiện.
Người còn lại là đội trưởng an ninh Hạ Ức, cánh tay của anh ta đầy những bóng đen lớn trông như nửa người nửa quỷ, tình trạng của anh ta rõ ràng là không bình thường.
"Phù Thiện đã chuẩn bị đủ hàng hóa. Bây giờ chỉ cần anh gật đầu là có thể vào “nhà” cục trưởng lấy thứ mình cần." Cánh tay đặt trên bàn của Hạ Ức hơi run lên vì đau, bóng tối giống như những con rắn nhỏ trườn qua trườn trong da thịt anh ta.
"Tư Đồ An là gia chủ, gã là người duy nhất được tất cả quỷ trong “nhà” tin tưởng. Dù có mở cửa, nếu vào “nhà” gã cậu cũng chỉ có một còn đường là ch.ết." Khương Thiền vẫn bĩnh tĩnh nói tiếp: "‘Nhà’ không chỉ có tài sản thừa kế của gã mà còn có Vận mệnh và tội lỗi của gã."