"Không sao đâu." Tuyên Văn lấy khăn giấy ra lau vết bẩn, liếc nhìn khuôn mặt của người phục vụ.
Ngay cả khi đeo mặt nạ cũng có thể nhìn thấy rõ sự bất thường trên khuôn mặt của người phục vụ. Anh ta là một đứa trẻ dị dạng với khuôn mặt xấu xí đến đáng sợ.
"Thật xin lỗi." Ông chủ chặn người phục vụ ở phía sau, đứng giữa Tuyên Văn và người phục vụ, cúi người xin lỗi: "Cậu ấy là người mới, chưa quen việc, mong quý khách thông cảm."
Chuyện tương tự có lẽ đã từng xảy ra trước đây, hình như ông chủ lo lắng khuôn mặt của người phục vụ sẽ hù dọa Tuyên Văn nên đã đuổi cậu ta đi.
“Đứa trẻ đó là họ hàng của anh sao?” Tuyên Văn đứng dậy liếc nhìn nhà bếp.