Nhưng khi Hạo Thần khống chế quang đoàn kia một mực bay về phía sau, thế nhưng vẫn như cũ không đụng tới cửa điện. Hơn nữa cũng không có đụng phải vách tường, thật giống như phía sau chỉ là một mảnh hư không. Nhưng Hạo Thần có thể khẳng định, sau khi bốn người vào cửa điện, cảm thấy không đi xa như vậy, nhiều nhất chỉ có mười lăm mười sáu thước, về sau bốn người liền phát hiện không đúng, vừa định quay đầu lại phát hiện cửa đã đóng lại.
"Hạo Thần, ngươi cũng phát hiện ra? Hỏa cầu ta khống chế đã bay ra gần một trăm thước, nhưng vẫn không chạm tới mép cung điện. Trân Vân, Kinh Phá Thiên, hai người điều khiển cụm ánh sáng di chuyển lên và sang trái để xem có thể tìm thấy mép cung điện không. "Nói xong Yêu Vô Mộng nín thở ngưng thần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hỏa cầu đã hóa thành một chấm đỏ nhỏ.
Lúc này Hạo Thần đã khống chế quang đoàn không ngừng di chuyển ngang, hơn nữa lui về phía sau đến bảy mươi mấy thước, nhưng vẫn là một mảnh trống rỗng. Trấn Vân cùng Kinh Phá Thiên cũng phát hiện không đúng, vội vàng khống chế quang đoàn của mình bay lên trên cùng hướng trái. Sau khi hai đoàn ánh sáng cuối cùng cũng bay đi, chỗ bốn người đứng nhất thời lâm vào hắc ám tuyệt đối.
Trong bóng tối tuyệt đối này, cảm giác không dễ chịu. Bất quá mấy người đều là nhịn hắc ám này, không dám ngưng tụ quang đoàn mới nữa. Sau một khắc đồng hồ, sắc mặt bốn người đã trở nên thập phần khó coi. Thời gian một khắc đồng hồ, ba quang đoàn một hỏa cầu, ít nhất đã bay mấy ngàn thước, nhưng trong tâm thần liên hệ của bốn người với Hỏa Cầu lại như trước không có cảm giác được điểm cuối.
Kỳ thật khi quang đoàn hỏa cầu bay ra ngoài trăm thước, bốn người liền biết mình đã trúng chiêu. Bởi vì cung điện này ở bên ngoài nhìn phương viên cũng chỉ khoảng trăm thước, rộng hơn rất nhiều còn có ngoại điện, nhưng trải qua vô số năm phong hóa tan vỡ, hiện tại chỉ còn lại có một tòa đại điện như vậy.