Tôn Ngộ Không nghe được lời đó nhất thời sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ tới lão đầu đột nhiên xuất hiện này lại còn biết mình? Hơn nữa còn nói mình không có học được chân ý của Phương Thốn. Ý thật của Phương Thốn? Cái gì đây? Tại sao mình chưa bao giờ nghe nói về nó? Muốn nói đến Phương Thốn, cũng chỉ có Bồ Đề tổ sư của mình chỗ ở động phủ tên là Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Cũng chỉ có cái này có thể dính chút bên cạnh, nhưng người này nhìn thế nào cũng không có khả năng là sư phụ của mình a!
- Trong chiến đấu dễ dàng bị đối thủ ảnh hưởng tâm thần, hơn nữa còn có thể ở trong chiến đấu sững sờ, chẳng lẽ sư phụ ngươi chính là dạy ngươi như vậy sao?
Lão giả râu trắng kia nói xong, đã vài bước vọt tới phía sau Tôn Ngộ Không. Cũng không thấy lão giả kia có động tác gì, nhưng Tôn Ngộ Không bỗng nhiên rùng mình, vội vàng lui về phía sau. Đồng thời đưa tay ngăn cản Diễm Thần cùng Lãng Tâm Kiếm Hào đang định tiến lên.
Diễm Thần hai người cũng nghe được lời của lão giả kia, cho nên biết có lẽ lão đầu cùng Tôn Hầu Tử này có quan hệ gì, bởi vậy thuận thế liền ngừng lại. Bất quá ba người lại chậm rãi phân hướng ba phương hướng, mơ hồ đem lão giả râu trắng kia vây quanh.
Lão giả kia vẫn như trước vẻ mặt vân đạm phong khinh, cứ như vậy tùy ý ba người bọn họ vây khốn ở chính mình.