CHƯƠNG 1682: KÝ ỨC MA TRÙNG (2) Cực Băng Trùng Vương bị xói mòn giống như một vũng bùn lầy nát trên mặt đất, nhưng dường như nó cảm nhận được cái gì đó, lập tức chui xuống đất chuẩn bị chạy trốn.
Lòng bàn tay của Đỗ Địch An trở nên lớn hơn, nắm chặt nó lại.
“Cực Băng Trùng Vương? Ha ha, nhưng chỉ là nguyên trùng của Cực Băng Trùng tộc mà thôi, nguyên trùng sinh ra trong đầm băng như các ngươi không có mười vạn thì cũng có tám vạn đúng không?” Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, hời hợt nói.
Cực Băng Trùng Vương chảy dài trong lòng bàn tay Đỗ Địch An nghe được lời này đột nhiên dừng lại, một lớp chất nhầy biến hóa thành miệng với mắt, kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An: “Sao ngươi biết được những thứ này?”
“Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng tượng đó.” Đỗ Địch An nhìn nó: “Điều khiến ta có chút tò mò chính là ba trăm năm qua trăng máu xuất hiện hai lần, gia tộc đồng bào của ngươi cũng đã đến trái đất hai lần, nhưng tại sao ngươi còn trốn ở đáy hồ, với mức độ không trọn vẹn chiếc phi thuyền kia của ngươi chắc có thể gửi và nhận được tín hiệu mới đúng, vậy mà chúng nó lại không tới tiếp ứng ngươi, là vứt bỏ ngươi hay là kiêng kỵ Hoang Thần Đế quốc này?”