CHƯƠNG 1705: CHỜ ĐỢI “Nàng muốn thành thần?” Đỗ Địch An nhìn đến đây, không khỏi ngơ ngẩn, đồng thời cũng buông lỏng Thi Đế Berlin ra, ngẩn ngơ không nói.
Berlin khẽ giãy dụa cái cổ, nghe thấy lời này của Đỗ Địch An, hỏi: “Ngươi ở Đế quốc chiếu cáo thiên hạ, tìm tung tích của nàng, chẳng lẽ trước kia ngươi quen biết nàng? Nếu ngươi biết, ngươi có biết trước đây nàng từng là người như thế nào không?”
Đỗ Địch An từ từ lấy lại tinh thần, yên lặng nói: “Là một người độc nhất vô nhị, một người vừa thiện lương vừa kiên cường.”
Berlin thở dài, nói: “Nói như vậy, ngược lại đích xác là một người tốt, đáng tiếc làm người tốt, luôn luôn dễ dàng gặp chuyện không may, kết quả thê lương, không chừng trước khi ta cũng từng là một người tốt...”
Đỗ Địch An liếc hắn một cái, “Gặp chuyện không may cũng không hoàn toàn là người tốt, chẳng qua là chiếm đại đa số mà thôi, ngươi cũng chưa chắc là người tốt, có lẽ là một kẻ ác ôn.”