CHƯƠNG 1727: TAI HỌA NGẦM Đang là mùa mưa.
Bầu trời phủ đầy bụi hạt nhân với màu xám xịt, mưa phùn rả rích, ngoại trừ Hành Tẩu Giả Vực Sâu mạnh mẽ không quan tâm đến trận mưa tai họa có chứa phóng xạ, thì những Người Mạo Hiểm khác đều cuộn mình ở cứ điểm, hoặc mặc quần áo bảo hộ toàn thân đặc chế, tìm kiếm con mồi ở trong mưa.
Các quý tộc tiếp đãi bạn bè trong phòng lớn ấm cúng, có lò sưởi, thời tiết này không thích hợp để ra ngoài, chỉ thích hợp nhất cho các buổi yến tiệc.
Trong phòng thí nghiệm phía sau Đế cung, Đỗ Địch An mặc áo choàng lông màu tuyết trắng, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú xem xét tài liệu trong tay, có lẽ là do nhíu mày quá lâu, mà vùng giữa đôi lông mày đã có những nếp nhăn mờ nhạt.
Mưa rơi rả rích ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có sấm chớp xẹt qua, chẳng biết hắn đã đặt tài liệu trong tay xuống lúc nào, hắn ngồi trước bàn làm việc, im lặng như thường, như một pho tượng điêu khắc lạnh băng.