CHƯƠNG 342: LẠI LẺN RA Đã tới giờ giới nghiêm, Đỗ Địch An đi dọc theo khu phố, dựa vào thính giác nhạy cảm để né tránh binh lính đi tuần. Sau khi tới khu hoang dã thì nhanh chóng tăng tốc độ nhanh nhất, cũng không lâu lắm hắn đã đi vào một trấn nhỏ ngoại thành. Đây là một tòa thị trấn nhỏ đã lụi bại, binh sĩ trông coi trấn hưởng lương bổng ít ỏi đang nói chuyện phiếm trước cửa tiểu trấn, ngủ gà ngủ gật. Sau khi đêm đên, tối đa họ chỉ đi dạo một lần sau đó không quản nữa.
Đỗ Địch An đi vào nơi giết mổ lần trước đeo mặt nạ lên, vẫn là mua một con thiết trư. Người nhà đồ tể là một vị trung niên nhân, sớm đã nhận ra Đỗ Địch An, thấy hắn ăn mặc kiểu này cũng không kinh ngạc mà hoài nghi là kẻ trộm. Hắn giao thiết trư đã được chuẩn bị sẵn cho Đỗ Địch An, tiểu nhi tử của hắn chưa ngủ, đi ra nhìn thấy Đỗ Địch An sợ tới mức kêu một tiếng bị hắn quát trở về, vợ của hắn lập vào gian phòng của nhi tử, đóng cửa lại. Chỉ thấp giọng nói mấy câu, người bình thường tất nhiên là không nghe được, nhưng cũng không thoát khỏi lỗ tai của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vừa giao dịch vừa nghe vợ hắn nói, thấy không nghị luận sau lưng mình, lúc này mới yên tâm, lưng đeo thiết trư quay người rời khỏi.
Động tác này thể hiện ra lực lượng khiến vị trung niên nhân đồ tể này có cảm giác kính sợ thật sâu, lại nhớ tới lời nói của Đỗ Địch An, không dám bạo lộ sự tình giao dịch giữa hai người. Dù sao nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chính hắn phải đền tội.
Đỗ Địch An dọc theo đường bờ sông rời khỏi thị trấn nhỏ, ven đường cũng không nhìn thấy binh sĩ tuần tra. Sau khi đi vào khu hoang dã, hắn nhanh chóng tiến về tòa cứ điểm mình nhập cư trái phép lần trước. Hôm nay bất đồng với mọi ngày, từ xa nhìn lại thì binh sĩ trong cứ điểm rõ ràng nhiều hơn một đội, mùi những nhóm người khác cũng đậm hơn rất nhiều. Đỗ Địch An quan sát một lát là tìm được khe hở, quen việc dễ làm leo tường ra ngoài.