CHƯƠNG 345: AN BÀI Đỗ Địch An nhìn xung quanh, thật có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, lớp tro trên tường tróc ra rơi xuống, đồng hồ treo trên đó sớm đã lắc lư, lại không sửa chữa, tích đầy tro bụi.
Người trung niên ục ịch thấy Đỗ Địch An đánh giá xung quanh, đẩy một cái ghế qua dùng tay áo lau sạch sẽ, nhiệt tình mà nói:
- Đỗ đại nhân, mời ngài ngồi.
Đỗ Địch An không khách khí với hắn, kéo ghế qua ngồi xuống, nói:
- Uổng cho tằng tổ phụ của ngươi đã từng là một vị kỵ sĩ sa trường, lưu lại chừng đó cơ nghiệp rơi vào tay ngươi đã gặm chỉ còn gạch, tinh thần kỵ sĩ cũng nhiễm bụi bậm, thật khó coi!