CHƯƠNG 359: CHẠY! Chi chi!
Phệ huyết thử rơi xuống bụi cỏ tươi tốt nồng đậm hơn so với những vùng cỏ xung quanh, con phệ huyết thử kia ngã nhào vào bụi cỏ lăn lộn bảy tám vòng nhưng không có ngã chết ngay tại chỗ, nó đau đến mức nhe răng trợn mắt mà thét lên, thân thể lăn lộn ý đồ muốn đứng lên nhưng chân sau đã bị gãy, nó cố đạp chân mấy lần nhưng vẫn không thể đứng vững được, cuối cùng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, kéo lê thân thể chậm rãi tiến về mép bụi cỏ mà bò lên.
Đỗ Địch An đem ẩn núp ở vùng ven phía dưới, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt chăm chú quan sát Cát Liệt Giả, hắn cũng không thèm để ý con phệ huyết thử kia giờ phút này còn sống hay đã chết, bất luận chính là sống hay chết, chỉ dựa vào năng lực tự thân của con vật bé nhỏ này khó mà có thể khiến Cát Liệt Giả để ý, muốn chân chính thử nghiệm Cát Liệt Giả, chính là phủ lên người nó một ít bột phấn huyết tương!
Giữa thiên địa chỉ có hơi gió nhẹ nhàng đang gào thét, trong khi Đỗ Địch An nín hơi chờ đợi, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã hết bảy tám giây, con Cát Liệt Giả kia ngoại trừ lúc nghe thấy âm thanh con phệ huyết thử ngã xuống thì bỗng có phần khẽ nhúc nhích, sau đó thì cứ như thời gian ngưng đọng lại không một động tĩnh, điều này khiến nhịp tim Đỗ Địch An dần dần tăng tốc, chờ đến mười mấy giây sau, trông thấy Cát Liệt Giả vẫn không hề có động tĩnh gì, đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, từ sâu trong đôi mắt lướt qua một luồng sát ý, cấp tốc mở bao đựng tên phía sau ra, nhổ tiễn dựng cung, nhảy vào bên trong con đường đi hoang vu, trong những khe hở do con đường bị nứt ra kia mọc lên từng lùm cỏ dại nồng đậm, che chở lấy thân hình của hắn.
- Nhất định phải đánh trúng vào sơ hở của nó!