CHƯƠNG 501: MỜI Hơn nữa với trật tự hỗn loạn của xóm nghèo, nếu hắn thật sự bị dân nghèo bắt trở về thì rất khó sống sót, mặc dù hắn linh cơ ứng biến nhưng ngôn ngữ không thông, cùng với thân thể lúc trước yếu thì rất nhanh cũng sẽ chết vì mệt, thậm chí nếu gặp một vài bạo dân còn có thể trở thành khẩu phần lương thực của hắn.
Bởi vậy, đối với vị nữ hài đưa mình đến cô nhi viện này, hắn trước nay vẫn coi là ân nhân cứu mạng, cũng là người duy nhất hắn cảm kích nhất sau khi tỉnh dậy ngoại trừ Julla.
Nghe được lời của Đỗ Địch An, thiếu nữ liền giật mình nhìn hắn một cái, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói:
- Lúc trước ta cũng chỉ thuận tay mà làm, không ngờ nhiều năm như vậy mà ngươi còn nhớ được rõ ràng.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói: