CHƯƠNG 232: TRỞ VỀ Nghiệm chứng lần này khiến Đỗ Địch An tin rằng mình không xuất hiện ảo giác, móng tay mà thân thể sinh trưởng ra lại thật sự có thể cắt vỡ được kim loại, hơn nữa hắn cũng không dùng lực.
Hắn lại lần nữa dùng móng tay đâm túi vải bên cạnh nhưng cũng không thể đâm rách bọc hành lý, móng tay sắc nhọn lúc trước lập tức mất đi hiệu lực.
Đỗ Địch An kinh ngạc, hắn thử tất cả những thứ đồ xung quanh mình, một lát sau, hắn cuối cùng cũng tìm ra được kết quả. Ngón tay của hắn chỉ khi đối mặt với kim loại mớ lộ ra khả năng sắt nhọn như vậy, còn đối với vật liệu vải, đá, huyết nhục, lông….. đều như móng tay bình thường, chỉ là sắc nhọn hơn chút.
- Kim loại cứng nhất nhưng trước móng tay lại là yếu kém nhất sao?
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, nhưng từ nhỏ phụ thân đã dạy hắn thói quen suy nghĩ trầm ổn khiến hắn dần rơi vào trầm tư, việc đầu tiên có thể xác định chính là kim loại hoàn toàn cứng hơn vải, nhưng từ nhiều thí nghiệm thì có thể nhìn ra móng tay có hiệu quả đối với kim loại.