CHƯƠNG 307: TỬ VONG Hang động đen kịt yên tĩnh này đã trở thành chiến trường săn bắn cuối cùng trong lòng Đỗ Địch An, cho dù kết quả thế nào thì hắn cũng toàn lực ứng phó.
Những tiếng ma sát thô ráp từ xa đến gần, chậm rãi dừng lại trước đống xác ma vật, liêm dao sắt bén cắt trên đống bùn đá của hang động, rất nhanh, một trận lay động truyền đến từ trong đống xác, sau đó là âm thanh nghiền ngẫm nhai nuốt cùng với tiếng xương cốt vang lên, tựa hồ cắn được một khối xương cứng.
Nó bắt đầu học được cách dùng xương cốt của con mồi để tôi luyện răng nhọn của chính mình!
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, cực kỳ cẩn thận chuyển động đầu nhìn qua một khoảng trống nhỏ bên cạnh thi thể, lập tức nhìn thấy Cát Liệt Giả nằm rạp trước đống xác ma vật, giờ khắc này đang dùng hai cánh tay đao nhặt xác, cơ thể được phủ bằng các lớp áo giáp cứng như vỏ cua.
Cái này hẳn là đầu của nó.