Trước khắc bình minh, bầu trời lại chìm vào bóng tối.
Song, khách điếm lại đèn đuốc sáng trưng, các sĩ tử, thư sinh lục tục rời giường rửa mặt, thu dọn hành trang, chuẩn bị nghênh đón một trận chiến cực kỳ trọng yếu trong cuộc đời họ.
“Chu huynh, Chu huynh rửa mặt xong chưa, mau đi mau đi…” Béo tử Tiết Trì người còn chưa tới, giọng nói sang sảng đã vọng lại từ xa.
Béo tử Tiết Trì hổn hển bước tới trước cửa phòng Chu Bình An, vừa nhấc tay định gõ cửa, cửa đã mở.
“Đi thôi.” Chu Bình An đẩy cửa nói một tiếng.