Chu Bình An có chút mờ mịt, bản thân không có dính dáng gì tới các nàng cả, nếu muốn gọi cũng nên gọi người có qua lại gì đó với các nàng mới phải.
“Nhìn đi đâu vậy, chính là nói ngươi đấy, khúc khích khúc khích.” Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi một bàn tay ngọc khẽ che đôi môi son, phát ra tiếng cười duyên có chút khoa trương, “Đã không nhớ rồi sao, ngươi đúng là quý nhân hay quên việc vậy.”
Đây là ý gì, sao lại nói như thể ta và các nàng có quan hệ mờ ám vậy. Chu Bình An có chút không hiểu.
“Ai chà, ngài quả là quý nhân hay quên. Sáng nay vừa trêu chọc muội muội nhà ta, mới chỉ đến chiều mà ngài đã quên sạch rồi sao?” Thiếu nữ lớn tuổi hơn nhìn Chu Bình An vẻ mặt mờ mịt, không khỏi cất cao giọng hơn vài phần, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Chu Bình An nghe vậy, liếc nhìn thiếu nữ mắt đỏ hoe như thỏ đứng cạnh nàng tỷ tỷ. Sáng nay hắn tới bờ Tần Hoài Hà bên kia mua y phục, thiếu nữ này tiến tới quấn lấy, nhưng hắn tuyệt nhiên không làm gì cả, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào nàng.