Đêm đêm trăng sáng mãi soi, sớm sớm mây trắng mãi vần.
Bờ Tần Hoài Hà nườm nượp xe ngựa, náo nhiệt ồn ã. Bao nhiêu đại nghiệp đã vùi chôn trong cơn say mộng mị nơi đây, hắn không muốn bước theo vết xe đổ của bọn họ. Chu Bình An lắc đầu cự tuyệt, liền muốn rời đi.
"Ngươi..."
Nghe Chu Bình An cự tuyệt dứt khoát, không chút do dự, thiếu nữ mắt đỏ vốn e thẹn, rụt rè, tràn đầy mong chờ bỗng nức nở, nước mắt tuôn rơi.
"Ngươi biết gì chứ, ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi có biết chúng ta sống những ngày tháng thế nào không? Chúng ta đâu phải những danh kỹ đang nổi, chỉ có thể mặc cho các mụ bài bố. Mấy hôm trước, Đào Hồng tỷ tỷ còn suýt bị đánh chết."