Bàn Tử cứ như một cái đuôi, Chu Bình An đi đâu hắn theo đó, còn lấy cớ mỹ miều: "Phụ thân bảo ta phải học hỏi ngươi."
Học cái khỉ gì! Chu Bình An nhìn khuôn mặt béo ú của Bàn Tử, chỉ muốn đá cho hắn hai cước: Đêm ta chép sách, ngươi gục trên bàn ngủ; sáng ta đọc sách luyện chữ, ngươi ôm gốc cây ngủ gật; ban ngày ta luyện bát cổ sách luận, ngươi gục trên bàn chảy nước miếng... Ngươi học được cái thá gì chứ!
Tuy Bàn Tử gã kia chỉ ngủ với ngủ, nhưng vẫn là một cái đuôi tận chức tận trách, ngay cả khi Chu Bình An đến nhà Lý Đại Tài Chủ trả sách, gã này cũng nhất định phải mặt dày theo cùng.
Vừa mới đến cổng nhà Lý Đại Tài Chủ, Bàn Tử Tiết Trì nhìn thấy hai con sư tử đá đặt ở cổng liền làm ầm lên, hắn chỉ vào sư tử đá, khuôn mặt béo ú cứ như lên cơn:
"Khụ khụ khụ, đừng dọa ta, chất liệu tinh tế, bóng bẩy sáng ngời, tự nhiên trong suốt, đây chính là Thanh ngọc thạch thượng hạng đó, làm thành sư tử đá lớn thế này, phải tốn bao nhiêu tiền chứ... Cứ thế đặt ở cổng lớn ư, không sợ bị trộm sao..."