Từng trận gió lạnh thổi tới, thổi đến mức khiến đáy lòng mọi người phát rét. Tất cả đều dùng bộ dạng hoảng sợ nhìn cảnh tượng hệt như diệt thế giữa không trung kia.
Tô Tín đứng giữa không trung, lạnh nhạt nói: "Kim Trướng Hãn Quốc, các ngươi ở đồng cỏ phương Bắc đến ngu người rồi à? Muốn quay về bên trong cánh đồng hoang vu ở cực Bắc để mà gặm tuyết không? Muốn diệt quốc thì hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Lời của Tô Tín giống như sấm chớp nổ vang, dội vào bên tai của từng người, khiến cho đám võ giả Kim Trướng Hãn Quốc này sắc mặt ai nấy trong nháy mắt đều trở nên trắng bệch.
Một người diệt một nước, chuyện này nghe thì khoa trương nhưng cũng không phải là không thể.
Võ lực mới là căn bản thủ hộ một quốc gia. Tô Tín không giết được tất cả mọi người của Kim Trướng Hãn Quốc nhưng lại có thể giết hết tất cả võ giả cao cấp nhất trong Kim Trướng hãn Quốc. Đến lúc đó, đoán chừng cũng chẳng cần Đại Chu xuất thủ, Kim Trướng Hãn Quốc cũng sẽ ngoan ngoãn tự mình chạy đến cánh đồng hoang ở cực Bắc.