Tô Tín công kích điên cuồng, Giác Nghiêm đã không có chút sức phản kháng.
Sợ hãi vào thời khắc sinh tử chính là bản năng, cho dù Giác Nghiêm bị Tô Tín đánh bại tâm linh trong ảo cảnh, nhưng dưới sợ hãi sinh tử kích thích, Giác Nghiêm đã khôi phục tinh thần.
Những đệ tử Thiếu Lâm tự không ngừng chạy về phía Giác Nghiêm, hắn cũng kích phát lực lượng cuối cùng của mình, ánh sáng vàng quanh người bạo phát chói mắt, hắn bỏ chạy về phía người Thiếu Lâm tự.
Tốc độ của hắn trong tình trạng này chậm tới cực điểm, mới chạy một bước đã bị Tô Tín đuổi theo, vô hình kiếm khí bộc phát lưu lại vài miệng vết thương trên lưng hắn.
Thấy cảnh này, tròng mắt phần đông tăng nhân Thiếu Lâm tự như nứt ra, không chỉ Giác Trần xem Giác Nghiêm như huynh đệ thân sinh, các tăng nhân khác hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Tín.