Nửa ngày sau, lúc này Tô Tín mới nói: "Ma Tôn đại nhân, thẳng thắn nói đi, cứ đẩy tới đẩy lui nữa cũng không có ý nghĩ gì cả."
Đại Thiên Ma Tôn buông tay nói: "Dù sao khi ma đạo vẫn còn chưa khôi phục như trước đó thì ma đạo là tuyệt đối sẽ không chủ công ra tay, lúc trước ngươi không nhìn thấy uy thế của nhất thế hoàng triều, nội tính mà Nhân Hoàng lão nhi lưu lại tuyệt đối có thể vượt qua sự tưởng tượng của ngươi.
Ta hiện tại thật sự không muốn ra tay một cách ầm ĩ, hơn nữa dưới tình huống ta không ra tay, xem như ta có bồi dưỡng được tiểu tử Lữ Trường Khanh kia đến Thần Kiều cảnh, thì việc đối đầu với Hoàng Thiên Vực cũng sẽ để lại tổn thất nặng nề.
Vậy nên, tạm thời ma đạo ta chỉ chuẩn bị để bỏ đá xuống giếng, mà không có dự định cường công."
Nhìn thấy Đại Thiên Ma Tôn đã quyết định không ra tay, Tô Tín chỉ đành phải nói: "Nếu Ma Tôn đại nhân đã không định ra tay, mà nội tình của Hoàng Thiên Vực kia lại kinh khủng như thế, vậy ta cũng chỉ có thể đổi một phương thức khác, cả ngươi và ta đều không phải là chủ công, chỉ phụ trách đào hố xong, một mực ném tảng đá này xuống nữa là đủ."