Dứt lời, Khương Ly trực tiếp quay người rời đi, chẳng qua lúc rời đi hắn còn quay đầu về phía Trần Trọng Lễ cười lạnh nói: "Các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu, hiện tại toàn bộ phủ Giang Nam đều là người của Khương gia ta, truyền tin tức cho Đại Chu, nói với bọn họ, thứ Khương gia muốn chỉ là một cái công đạo!"
Sắc mặt Trần Trọng Lễ trong nháy mắt u ám tới cực điểm, đối phương căn bản là không cho bọn họ cơ hội giải thích.
Vốn dĩ lúc Trần Trọng Lễ phái người nghe ngóng biết được người của Hoàng Thiên Vực không bị tổn thương, hắn còn cảm thấy rất may mắn, ai biết bây giờ đối phương lại chơi một vố như thế, cái này, hắn còn có thể làm thế nào được nữa?
Cái công đạo này, Trần Trọng Lễ không thể cho được, vậy nên hắn cũng chỉ có thể truyền tin lại cho Đại Chu, để đám đại nhân vật của Thịnh Kinh thành kia đến giải quyết.
Chẳng qua đúng lúc này, Bàng Trùng và Lý Kinh lại đột nhiên xông tới nói: "Đại nhân! Không thể viết! Nếu ngươi trước hết truyền tin với Thịnh Kinh thành, vậy người đầu tiên chết chắc chắn là chúng ta!"