Lúc này, Khương Viên Trinh cũng không biết Phật Tông cùng Đạo môn đều chọn cách khoanh tay đứng nhìn khi Tô Tín tấn công Hoàng Thiên Vực.
Huống chi hiện tại chỉ có một mình Tô Tín, Khương Viên Trinh vẫn có thể đỡ được. Hắn cụng không có hy vọng xa vời rằng dưới tình hướng chỉ có một mình Tô Tín xuất thủ, Phật Đà hay Lâm Trường Hà sẽ ra tay.
Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, lạnh lùng nói: "Tô Tín, ngươi cũng hơi bá đạo quá rồi đấy. Thực sự cho rằng Hoàng Thiên Vực chúng ta dễ bắt nạt vậy sao? Trước đó người xuất thủ bảo vệ Yêu tộc. Bây giờ lại trắng trợn muốn tấn công Hoàng Thiên Vực ta. Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn gây hạo kiếp loạn chiến trên giang hồ à?"
Nhìn Khương Viên Trinh, Tô Tín cười lạnh một tiếng, lười đi giải thích với hắn.
Hôm nay, hắn đến là để giết người. Bất kể Khương Viên Trinh nói nhảm đến nhường nào, chụp cho Tô Tín bao nhiêu cái mũ cũng không hề gì. Bây giờ Tô Tín cũng không sợ người khác bàn tán.