Ở bên phía thị trấn nhỏ kia, Kim Cửu Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn bên đó. Lý Phôi thì nhíu mày một cái. Xem ra, Tô đại nhân đang đánh nhau với lão trọc già Phật Đà kia.
Có điều, Lý Phôi có lòng tin với Tô Tín. Phật Đà thì sao chứ? Cường giả thượng cổ thì thế nào? Thành tựu của Tô đại nhân bây giờ không nói là sau này không ai bắt kịp, ít nhất thì cũng chưa từng có ai.
Tuổi tác cho tới giờ cũng không phải là tiêu chuẩn phân biệt võ giả mạnh yếu.
Mà lúc này, trong mắt đám người Kim Cửu Nguyệt, Phật quang cùng ánh lửa đan vào một chỗ. Trong một thời gian ngắn, một luồng ánh sáng cường đại chói mắt bùng nổ. Cho dù có dùng thực lực Dương Thần cảnh của Kim Cửu Nguyệt, hắn cũng không khỏi nhắm hai mắt lại.
Hơn nữa, quỷ dị chính là sức mạnh nhường này đụng nhau lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Đám người Kim Cửu Nguyệt ở đằng xa chỉ có thể nhìn được hai luồng sức mạnh dao động cùng bùng nổ nhưng lại không hề có chút xíu âm thành nào truyền tới. Hệt giống như phương thế giới này bị người khác hạn chế âm thanh đi vậy.