“Không phải chứ, các người vội vàng vội vã chạy đến chỗ lão chưởng quỹ chỉ để mấy người chúng ta phải đi một chuyến?
Chỉ vì có người ăn trộm đồ ăn cho heo thôi sao?”
Hồ Ma nghĩ đến việc này, vừa tức vừa buồn cười.
“Đúng vậy đấy, nhưng mà dọa người lắm.”
Vị trưởng bối trong làng kia mặt đầy lo lắng, kéo Hồ Ma sang một bên, thần thần bí bí nói: “Đổng gia này giỏi chăn heo nhất, trước đây nuôi mấy con, nhà khác không con nào béo bằng nhà hắn, nhưng giờ đều bán đi rồi, chỉ còn lại một con lai giống này.”