Là một đám bách tính đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc, thất kinh, khóc sướt mướt. Giữa họ là hai người đang khiêng một cánh cửa cứng rắn, trên đó có một người được đưa đến trước nhà chính.
Ánh đuốc chiếu sáng, người trên ván cửa khoảng ba bốn mươi tuổi, bị trói bằng dây cỏ, co ro thành một đoàn, run rẩy dữ dội.
Điều đáng sợ là ngón trỏ tay phải của hắn bị nhét vào miệng, răng cửa lộ ra, không ngừng gặm nhắm, chỉ còn lại xương cốt.
Vị lão chưởng quỹ tiến đến, nhìn xuống hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Ta cũng không biết…”