"Đều là hỏa kế trong điền trang?"
Hồ Ma nhận ra trang phục của họ, vội vàng hét lên: "Làm gì vậy?"
Đột nhiên, tất cả những người đang run rẩy kia đều dừng lại. Tiếng kẽo kẹt cũng đột nhiên biến mất.
Hồ Ma nhìn thấy những thân ảnh cứng đờ kia từng bước một quay người, nhìn về phía mình.
Dưới bóng đêm dày đặc, hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, chỉ mơ hồ phân biệt được rằng họ dường như đang đưa ngón tay lên miệng, kẽo kẹt gặm nhấm. Mắt của không ít người đang dần sáng lên, và họ phát ra những âm thanh sắc nhọn kỳ dị từ miệng: