CHƯƠNG 395: NGỌC ĐỈNH CHÂN NHÂN ĐẾN Hai người lễ bái xong lập tức đứng dậy.
Bên trong Đào Sơn là một cái sơn động, trên đỉnh sơn động có nhật nguyệt tinh thần tô điểm chiếu sáng khắp sơn động. Bên trong đó còn có dòng suối nhỏ uốn lượn, có tiên hoa linh thảo, có bàn ghế lầu các, có thư họa đầy đủ, hoàn toàn là một trang tiên cảnh tinh mỹ.
Dao Cơ ngồi trong lầu các ngắm nhìn liên hoa bên trong hồ nước, hoảng hốt xuất thần, biểu tình như khóc lại như cười.
Lúc Dương Giao và Dương Tiễn quỳ lạy, Dao Cơ bỗng bừng tỉnh, lòng nàng co rút đau đớn, lập tức đưa tay che ngực rồi khẽ nói: “Hài tử, là hài tử của ta.”
Đột nhiên nàng đứng lên ngẩng đầu nhìn thượng diện, kích động kêu to: “Giao Nhi, Tiễn Nhi, Thiền Nhi, là các ngươi sao? Các ngươi tới rồi sao?”