CHƯƠNG 467: TÂY KỲ BẠI TRẬN Trong phút chốc, thiên địa như sắp sụp đổ, hết thảy đều mất đi ý nghĩa, vùng đất đang diễn ra cuộc chiến đấu kia như đã trở thành trung tâm của thiên địa, thần uy trấn áp thập phương vạn cổ, thời không ngưng trệ, dường như không thể địch nổi.
Khổng Tuyên hừ lạnh một tiếng, quát to: "Xiển Giáo và Tây Giáo đúng là hạng người không biết xấu hổ, thế nhưng ta cũng không sợ!” Phía sau hắn dâng lên ngũ thải thần quang giống như năm đạo quang mang đứng sừng sững nhuộm lên khắp thiên địa đủ ngũ quang thập sắc, trông tựa như mộng cảnh.
Ngũ sắc thần quang quét ngang về phía thần uy mênh mông, thần quang lóe lên rồi tiêu tán, tiên lực biến mất, tất cả pháp bảo cũng biến mất.
Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân siết chặt lòng bàn tay trống rỗng, kinh hãi kêu lên: "Không hay rồi, hắn hút hết pháp bảo của chúng ta!”
Quảng Thành Tử lạnh hết sống lưng, vội vàng quát: "Lui, nhanh lui lại!”