CHƯƠNG 721: MẤT HẾT MẶT MŨI Di Lặc Phật Tổ giơ tay lên, một quyển trục bay ra rồi bật mở ngay trên không trung. Nó lơ lửng giữa không trung, từng hàng chữ phía trên lóe sáng rạng rỡ.
Đại Nhật Như Lai Phật trợn tròn mắt, trái tim như có một đám thần thú đang chạy rầm rầm bên trong. Người hắn cứng ngắc, không thể kiềm nén kinh ngạc mà hét lên: "Sao tờ khế ước này lại ở chỗ ngươi?"
Nói xong hắn lập tức câm miệng, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng với đối phương: "Sao Phật Tổ còn mang cả lễ vật đến thế? Nếu Phật Tổ đã có lòng mang lễ vật đến thì ta cũng sẽ không từ chối ý tốt của Phật Tổ, chuyện Phật Tổ nhờ ta sẽ dốc sức làm cho bằng được.” Đại Nhật Như Lai đưa tay hướng về phía quyển trục bên trên.
Quyển trục động đậy, nhưng lại rơi vào trong tay Di Lặc Phật.
Di Lặc Phật cười ha hả: "Việc ta muốn nhờ chính là xin Phật Đà trả lại số tiền còn nợ!"