CHƯƠNG 794: ĐÚNG LÀ DANH XỨNG VỚI THỰC Giọng nói ung dung của Bạch Cẩm từ bên trên vọng xuống: "Nữ Oa nương nương đại từ đại bi đã siêu thoát ngoài tam giới từ lâu, nàng không muốn gặp ngươi thì ngươi không tìm được nàng. Tôn Ngộ Không, chặng đường sau này ngươi phải tự mình đi."
Thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong sơn động, Tôn Ngộ Không không giãy giụa nữa, chậm rì rì ngồi lên cột đá, chợt buồn chợt vui, nhếch miệng cười ngây ngô.
Lão Tôn ta không phải trời sinh đất dưỡng, lão Tôn ta có mẫu thân tên là Nữ Oa nương nương, lão Tôn ta cũng có trưởng bối là Câu Trần Đại Đế, ta... ta không phải là con người, hình như ta đã khiến bọn hắn thất vọng, phải làm sao đây? Bây giờ phải làm thế nào? Mình có cần cúi đầu nhận lỗi không nhỉ, như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?
Trong sơn động, Tôn Ngộ Không rơi vào bối rối.
Bạch Cẩm đi ra cửa động, đáp xuống trước Tam Thanh Đạo Quan.