Kẻ đánh lén chỉ là tiểu cô nương, rất hiển nhiên ở đây không có người sống sót nào khác rồi, có lẽ cũng theo như lời như Tuấn Khang, một đồng đội khác của hắn đều đi ra ngoài rồi.
Bất quá nhìn sắc trời, có lẽ không được bao lâu sẽ trở về.
Nghĩ tới đây, Thái Hòa buông Tuấn Khang ra, lại cười cười với Chu Diệp Anh: “hiện giờ ta thả hắn, ngươi cũng bỏ đao xuống a. Cái thứ này không tổn thương được ta, sẽ làm bị thương đến chính ngươi đấy.”
Tuấn Khang không nghĩ tới Thái Hòa cứ như vậy thả mình ra rồi, trong lúc nhất thời hơi không kịp phản ứng.
Bất quá chuyện thứ nhất khi hắn phục hồi lại tinh thần, chính là tranh thủ thời gian tiến lên đoạt được cây đao trong tay Chu Diệp Anh một cái, sau đó ném xuống đất, lúc này mới kéo Chu Diệp Anh lại gần bên cạnh mình, còn vừa cảnh giác nghi hoặc nhìn về phía Thái Hòa.