Ở trong trạng thái choáng đầu hoa mắt, Hải Yến không nhịn được kêu lên một tiếng rên rỉ. Nhưng mà không đợi nàng mở to mắt, một cái vòi cũng đã cuốn về phía nàng cực kỳ nhanh, trực tiếp bắn vào thân thể của nàng. Vì vậy đầu óc nàng chưa thanh tỉnh, lập tức lại biến thành một đống bột nhão...
Sau Thái Hòa ra tay vài giây mới lo lắng đẩy cửa vào nhà, vừa vặn trông thấy Hải Yến lại hôn mê bất tỉnh: “Nguy hiểm thật! Xém tí nữa là không cản nổi rồi à!”
Hắn thở phào một cái. Tầm mắt lập tức chuyển hướng về phía trong phòng bên kia.
“Chị đại, tranh thủ thời gian cầm lên cái trứng kia theo ta đi!” Thái Hòa tới được một nửa lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ đi tới, trên đường tiện chân đạp ngất đi Hồ Vĩnh Khoa trong khi tinh thần hắn đột nhiên bắt đầu xuất hiện dao động, “Chị Đại. Làm sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt như vậy?”
“Ô...”