Bản năng cảm ứng của động vật làm cho con rắn biến dị này nhận ra được nguy hiểm, nó càng giãy giụa điên cuồng hơn, giương miệng to như cái thúng phảng phất biến thành đầu tàu chệch đường ray vậy, trực tiếp đụng tới phía Thái Hòa.
“A!!! Chạy mau nha! nó lao tới kìa!”
Sắc mặt Hải Yến tái nhợt, ôm cổ Thái Hòa, hai chân quấn ở trên lưng Thái Hòa, miệng la to.
“Ta... Ta đang chạy đây...”
Thái Hòa thì căng đỏ mặt, ỷ vào thể năng của mình cũng tốt, vẫn cứ mang theo một cái “vật nặng” lăn lộn vòng.