Mười Khó thoáng chốc ngồi thẳng thân thể, sau đó lấy ra từ trong túi quần một cái ống nghiệm nho nhỏ đã bị phong kín, bên trong đấy là một loại chất lỏng hơi mờ màu đỏ.”Nhìn thấy thứ này. Đây là nơi cung cấp lực lượng cho chúng ta! Hiện giờ ở trên thế giới này, không có thực lực thì không có biện pháp sống sót. Nhưng mà hai con quái vật cung cấp cho chúng ta loại thuốc tăng lực này, bọn nó cần thức ăn! Hơn nữa, chẳng phải chúng ta tính toán lúc này rời đi rồi hay sao? Ngươi cho rằng, là một quái vật ăn no dễ mang đi, hay là một quái vật ở trong trạng thái quá đói dễ tiếp xúc đây?”
“Lão Đờm Kẹo Kéo hắn đã, hắn không chịu nổi loại thuốc này. Dù là có pha loãng gấp đôi cũng không được. Mà Stella. . . Được a, đầy trong đầu nàng đều là một ít tư tưởng buồn cười, thiên tài tự cho là đúng...”
“Không phải ta vứt bỏ bọn họ, là pháp tắc tự nhiên khôn sống mống chết.”
Mười Khó đưa ống nghiệm này ra trước mắt. Trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một ánh sáng hưng phấn, thật giống như đang nhìn con trai mới sinh của chính mình vậy.
Lão La hơi quấn quýt mà nhìn về phía Mười Khó, cuối cùng thở dài, không có khoa tay múa chân nữa.