Hơn nữa mảnh khu vực này cũng hết sức thích hợp người sống sót ẩn nấp, cho nên Thái Hòa cũng tiện đường mang theo ba người Lê Bống đi tới nơi này.
Bằng không mà nói, một thành phố Sài Thành to như vậy, Thái Hòa sẽ không làm người sai vặt cho một người xa lạ.
“Nhân loại còn có thể ở trong nhà hay sao?” Ngô Thanh Vân tò mò hỏi.
Thái Hòa nhét lại tờ giấy vào trong túi quần, nói ra: “Không rõ ràng lắm, ta chỉ là có trách nhiệm xác nhận thoáng một chút. Bất quá hoàn cảnh nơi này đối với chúng ta mà nói ngược lại là rất thích hợp, dứt khoát ở nơi này tìm gian phòng ốc đợi một thời gian ngắn là được rồi. Hiện giờ trời cũng sắp tối, trước hết tìm nơi nghỉ lại, ngày mai lại đi tìm khu nhà b17 này... Đậu xanh rau má nhiều lầu như vậy, cũng không có bản đồ địa hình gì ở cửa chung cư, chỉ có thể lần lượt tìm kiếm từng dãy nhà thôi.”
Hắn đưa mắt nhìn vào trong một cái, nói tiếp: “Chất gel Virus Zombie, và chất gel biến dị thú, cũng đã săn bắt được rất nhiều, tạm thời không săn bắn cũng có thể chèo chống một khoảng thời gian ngắn. Nếu quân đội sắp tiến về Sài Thành, ít nhất trong đoạn thời gian này chúng ta phải chuẩn bị cho tốt. Ở nơi này vừa chuẩn bị, vừa tìm người, xem như một phương án không sai nha.”