Đôi mắt của Yuna cũng đã biến sắc rồi, nàng liếm liếm khóe miệng, nói ra: “Nghiên cứu nhân loại nha! Cũng giúp hắn thoáng một chút! Làm cho thân thể của hắn càng thêm hưng phấn mà nói..., có lẽ sẽ nhanh tỉnh lại hơn đấy.”
“Trong câu nói này cũng không phải là lung tung không có căn cứ đấy... Thời điểm khi chị đại tiến hóa, chẳng phải là dựa vào bành bạch bành bạch để cho nàng mau chóng tiêu hóa mất chất gel Virus hay sao?” Trong nội tâm thái Hòa nghĩ đến.
“Hòa Ca là... Không thể ăn...” Lê Bống do do dự dự nói.
“Được rồi cô bé, quả nhiên cô bé là ôn nhu nhất đấy...” Thái Hòa than thở ở trong lòng nói.
“Không ăn, nhưng nhìn một chút cũng được nha! Thè lưỡi ra liếm thoáng một chút cũng sẽ không mất đi chút nào nha.”