“Ông nội mày đấy, lúc nào ta chọc bờ mông với trứng của ngươi rồi...”
“Chẳng phải ngươi là tiến sĩ hay sao? Ức hiếp một người nông dân như ta vậy, ngươi không biết xấu hổ hay sao? Ngươi còn có... giác ngộ của một phần tử trí thức hay không?”
“Tiến sĩ không thể mắng chửi người rồi hả? Móa! Ngươi còn nông dân cái trim gì? Cơ bản ngươi chính là địa chủ! Phần tử trí thức làm sao vậy? Đây là ngươi đang kỳ thị hay sao?”
Thái Hòa bị kẹp ở giữa, nghe qua mà quạ đen bay đầy đầu.
“Lâm Văn Chung cũng là dị năng giả đặc thù, chi đội ngũ này của chúng ta tổng cộng có bốn gã dị năng giả đặc thù, đội trưởng và ta, còn lại chính là hai người bọn họ rồi. Đừng nhìn bọn hắn gặp mặt là nhao nhao, nhưng mà thời điểm việc vẫn rất tin cậy đấy. Nhiệm vụ lần này rất đặc thù, có khả năng tính nguy hiểm cũng rất cao, cho nên đội viên khác tạm thời với tư cách yểm hộ, do chúng ta làm là chủ lực. Thời điểm khi chúng ta không ứng phó qua nổi, phải nhờ vào ngươi ra tay giúp đỡ rồi.”