Nàng duỗi tay gạt xuống tro bụi trên cửa sổ xe. Nhìn thấy bóng dáng gương mặt chính mình hơi mờ mờ trong tấm kiếng xe này: “Ta là ai? Thật hỗn loạn...”
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi đi dọc theo đường cái về phía phương hướng Sài Thành...
“Đây là ta đọc được trí nhớ của nàng hay sao?”
Thái Hòa cảm giác dường như mình nhập vào trong thân thể Nữ Hoàng Bạch Tuộc một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó cùng với nàng trở về quá khứ thể nghiệm lại một lần nữa vậy.
Loại cảm giác này tương đối chân thật, trước khi lấy lại tinh thần, Thái Hòa thậm chí hoảng hốt thoáng một chút.