Nhưng mà hắn ánh mắt nhìn về phía Thái Hòa, càng nhiều là sợ hãi hơn là thù hận.
Nhìn qua người trẻ tuổi này không có mấy lượng thịt, nhưng năng lực quỷ dị như thế, thủ đoạn lại hết sức hung ác, hắn đã thật sự sợ hãi.
Lúc này Quan lão đại cũng giãy giụa lấy muốn đứng lên, nhưng trong mắt Cường Đô La lại đã hiện lên một chút vẻ tàn nhẫn.
Hắn nhấc lên cây súng rơi trên mặt đất một cái, sau đó học động tác của Thái Hòa lên nòng, nhắm ngay Quan lão đại.
“Tên tiện nhân vong ân phụ nghĩa như mày, cũng không nghĩ lại mười mấy tuổi mày đã đi vào con đường xã hội đen, cuối cùng ngay cả nhà cửa cũng không có, là ai giới thiệu mày đến công ty bảo vệ đấy! Mày có thực lực, mày là Dị năng giả, tao làm trâu ngựa cho mày, mày cũng nên cảm động chứ! Nhưng mày thiếu chút nữa mày đánh chết tao! Đúng là! Có ít người có tiền là lấy chính mình chính là đại gia, nhưng mà cho tới bây giờ tao không có đối diện mày như vậy! Khi còn bé tao cũng từng qua, tao biết rõ mùi vị không có tiền! Mỳ bị người khác ức hiếp rồi, lại xem toàn bộ người trong thiên hạ đều là rác rưởi, cmm cuối cùng là logic gì, đây?!”