“Vật kỷ niệm...” Trà Mi không nhịn được cúi đầu liếc nhìn chính mình, thì ra chính mình cứ như vậy bị phân chia thành loại vật phẩm để ban thưởng hay sao...
Tăng Thanh Hà nói tiếp: “Có một số việc không phải ngươi muốn làm, cũng có thể tùy tiện đi làm đấy. Ví dụ như ngươi nói tìm tòi toàn thành... Ta nào có quyền lực lớn như vậy đâu...”
“Khi mà ngươi ngồi trên một vị trí nào đó mọi người dõi vào, chính là lúc ngươi phải nhớ cho kỹ, những người kia đang nhìn chằm chằm vào ngươi, chưa chắc đều là đang chúc phúc ngươi. Có rất nhiều người trong bọn họ, đang tìm được một cơ hội kéo ngươi xuống dưới.” Tăng Thanh Hà trừng mắt nhìn nàng.
Trà Mi bị ánh mắt của nàng dọa tới sợ run cả người, chậm rãi cầm lên máy liên lạc: “Ta... Ta lập tức thông báo...”
“Ừ, sau đó chúng ta đi thực hiện chức trách của ta với tư cách tổng tham mưu.” Tăng Thanh Hà xốc lên mũ, lắc lắc một mái tóc quăn xinh đẹp màu đen.