Lần đầu tiên trên mặt Long Khâu Bạch Thanh xuất hiện vẻ dao động, sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng ngẩng đầu nhìn Tử Nhược Yên: “Có vẻ ngài không nên để lộ biểu cảm sợ hãi và thán phục trước mặt nàng ta.”
Nói đoạn Long Khâu Bạch Thanh chỉ vào Lạc Nữ Ái bên cạnh.
“Ha ha ha!” Lạc Nữ Ái ngơ ngác một hồi, sau đó cười phá lên: “Ái chà chà, vị nào đó thật sự bê tảng đá đập chân vào chân mình đấy nhỉ.”
“...” Tử Nhược Yên giật giật khóe miệng, nhìn Long Khâu Bạch Thanh trước mặt: “Trẫm nói đầu của ngươi.”
“Thì ra là vậy, thật xin lỗi.” Long Khâu Bạch Thanh nói xong bèn nhìn về phía Tử Nhược Yên và thuyết phục: “Nhưng ngài không cần nhạy cảm như vậy đâu, xem xét chỉnh thể, ngài vẫn rất đẹp mà.”