Lần này, cả ba người kia đã không thể bình tĩnh được nữa, đồng thanh kêu lên: “Một rương phích lịch lôi Thần Tinh? Khiên Yêu Hoàng?”
“Xem ra, mấy năm nay tam thúc tiết kiệm được nhiều đó chứ, người ngoài đều nói hắn là thần tài gia, con không nghĩ là tam thúc lại rất hào phóng khi tiêu tiền cho chúng ta đó, bày trò cả buổi hóa ra lại là bản thân dùng à.”
“Đúng vậy, ta còn thấy kỳ quái, tam thúc được gọi là thần tài gia mà hàng năm chỉ cấp cho mỗi phòng của Tuyết gia chúng ta có mười tỷ linh thạch thượng phẩm, như vậy nghe được ư?”
“Phi, tam thúc cái rắm, hắn mà cũng xứng được chúng ta gọi tam thúc à, giấu chút tiền vào túi mình, đồ heo mập chết tiệt.”
“Thật sự là quá lãng phí.” Tử Ngọc Hân lòng đầy oán hận nhìn Tuyết An Tường: “Đệ đệ tốt của chàng đúng là đầu óc không tỉnh táo mà, đồ phế vật thì giữ nhiều tiền như vậy làm gì?”