Hóa ra, cái gọi là lải nhải này lại có cảm giác như vậy.
Cũng không tệ.
“Ông ngoại, nội dung trong sách này không có tác dụng gì với con, không bằng giao cho Tử Nhược Yên đi ạ.” Tiêu Thiên chỉ vào quyển sách và nói ra suy nghĩ của mình.
“Rất nhiều nội dung trong đây, nếu sử dụng tốt có thể xem như vũ khí có lợi nước lợi dân.”
“Còn chuyện dùng thế nào thì con không nắm rõ, nhưng nàng là Nữ Đế Đại Viêm, nhất đại minh quân, chắc chắn có thể lý giải thỏa đáng.”